99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất

Bạn đang xem: 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất tại vietabinhdinh.edu.vn

Thơ về Phật giáo luôn là nơi chúng sinh tìm về mỗi khi cảm thấy lòng chênh vênh, mệt mỏi. Mỗi bài thơ Phật giáo mang trong mình một thông điệp sâu sắc về cuộc sống, giúp con ngời ta có cái nhìn sâu sắc hơn, đa chiều hơn để từ đó biết yêu thêm cái đẹp, yêu điều nhân nghĩa, yêu tình người bao la. Nếu bạn đang cảm thấy cuộc sống quá nhiều bộn bề, lo toan, hãy đọc ngay 99+ bài thơ về Phật giáo hay nhất dưới đây để lòng bình yên trở lại.

I. Những bài thơ Phật giáo về cuộc sống hay nhất

Đạo Phật chính là con đường đưa đến sự giác ngộ, giúp con người ta thoát khỏi vô minh, mê lầm từ đó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đạo Phật chính là đạo hiếu, đạo từ, đạo bi là đạo giải thoát. Hơn cả thế, đạo Phật còn dạy con người ta nhân cách, đạo đức từ đó giúp con người sống có hiếu có tình hơn. Nếu bạn đang trên con đường tìm hiểu về Phật, muốn tìm đến Phật để cảm nhận chút bình yên giữa cuộc sống xô bồ đừng bỏ lỡ những bài thơ Phật giáo về cuộc sống sau đây.

Những bài thơ Phật giáo về cuộc sống hay nhất

1. Hoa Bồ Đề – Doãn Kim Oanh

Bàn chân nhỏ dưa tôi vào cõi Phật,Chùa Hồi Long vốn tự ngày xưaNhà sư trẻ giàu lòng nhân ái,Xây chùa chiền nhà dưỡng lão chúng sinh.

Thầy chỉ cho tôi hoa Bồ Đề năm sắcBiết dỗi hờn khi thầy bận không chăm,Chưa bao giờ thầy dời chùa lâu cả,Sợ khách lễ chùa thấy vắng lại buồn thương.

2. Miệng Đời – Ngạo Thiên

Miệng đời nào nuôi ta lớnThói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn.Người đời thích nói sướng mồmMiệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.

Thôi thì ta cứ giả câmKhông nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha.Cuộc đời dễ hiểu thôi màNhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.

Tự tâm cởi mở tấm lòngAn nhiên tự tại, cảm thông cho đời.Ai ơi xin nhắn đôi lờiĐừng vội phán xét, cuộc đời người ta.

Lời xấu từ miệng thốt raNghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành.Hoa thơm hương ngát vây quanhLựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.

3. Buông Bỏ – Hoàng Minh Tuấn

Ngẫm ở đời bao chuyện thị phiTiền tài, danh vọng cũng lắm khiMang phiền nhiễu cho đời thêm khổĐể cho ta lại phải nghĩ suyRồi tình ái sầu thương bi luỵLệ tuôn rơi đau xót lòng aiThôi từ nay tôi xin BUÔNG BỎBởi cuộc đời mãi cứ thế thôi!

Buông Bỏ - Hoàng Minh Tuấn

4. Vô Thường – Khuyết Danh

Khi là đứa trẻ sinh ra,Cuối đời tất yếu, tuổi già hoại tan.Hoa kia nở để rồi tàn,Thành, tru, hoại, diệt, hợp tan vô thường,Kiếp người chẳng phải vấn vương,Tu được phước huệ rộng đường về thiên.

5. Vô Tư – Ngạo Thiên

Đời người sống được nhiêu nămThật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.Đời người như chuỗi phim dàiĐâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.

Đời người lắm chuyện bi hàiNgười vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.Vui buồn rồi cũng chóng tànBuồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.

Thật lòng ta sống cùng nhauKẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.Dù đời dòng chảy ngược dòngKhổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.

6. Phật – Phan Thúc Định

Con ngước nhìn khuôn mặt PhậtThượng sầu hạ hỉ bao dungCó phải nhân sinh nhiều đau khổ!Mà người từ bỏ ngôi vua?

Người ngồi dưới gốc Bồ Đề giác ngộTìm đường phổ độ chúng sinhChân lý nhân tâm người tìm thấyThế gian hãy tỉnh táo cứu mình!

Dẫu con còn nông cạn u mêCon vẫn nhận ra Phật chẳng ở đâu xa ngáiPhật trong tâm con, trên ruộng đồng bờ bãi…Trong tình yêu chân chính của con người!

Khi bỏ buông được mất ở đờiKhi tha thứ cho người từng lầm lỗiKhi biết cho đi mà không cần đòi hỏi…Là lúc ánh sáng Phật dẫn đường!

Phật là tình yêu máu thịt quê hươngBiết dâng hiến thanh xuân cho Tổ quốcBiết đớn đau trước cộng đồng thân thuộcChia áo nhường cơm san sẻ nhọc nhằn!

Khi có Phật ta rạo rực mùa xuânChữ Hiếu chữ Trung vẹn tròn sau trướcChữ Nghĩa chữ Tình trào dâng con nướcHạnh phúc đong đầy trước mỗi bình minh!

Phật - Phan Thúc Định

7. Tiếng Chuông Chùa

Đinh đoong, binh boong, đinh đoong!Tiếng chuông Chùa vọng ấm hơn cõi đời!Rằm tháng bẩy để chiều rơiGiữa mưa ngâu thấm nỗi đời xa nhau!

Ảo mờ Ô Thước bắc cầuNgưu Lang, Chức Nữ chờ nhau năm ròng!Nỗi lòng bấn bíu đục trongĐể mưa tháng bảy gột lòng thảnh thơi.

Đinh đoong, Chuông cứ rơi rơiTừ trong Phố thị, ra ngoài đồng xanhTiếng Chuông thấm đẫm lòng anhTiếng Chuông rung nhịp em thành nữ tu.

Để lòng thánh thiện tình thơGiữa đời từ thiện mộng mơ an lànhĐể em chung nhịp bước anhTa quỳ lạy Phật đã thành Thánh ca.

Tình yêu riêng của Vạn nhàQuyện vào trong trái tim ta chung tìnhAnh nhìn lên ngọn lung linhThiên hà trôi giữa nhân tình bao la.

Binh boong Chuông mãi rung caNguyện cầu an phước mọi nhà tâm linhRằm tháng bảy đất nước mìnhNgả theo hương khói chúng sinh cầu hồn.

Rằm tháng Bảy kết âm – dươngNon cao biển rộng yêu thương an lành!

8. Buông – Thanh Trang

Thật nhẹ nhàng gió thổi chiếc lá trôiÊm mặt sóng luân hồi sông chỉ mộtThu ngang trái khiến mắt vàng thưa thốtNhẹ tiếng hờn để tốt chiếc lá Xuân.

Tôi ngồi đây, bên hiên vắng Trăng tuầnSoi trần thế bằng vô ngần trong dạTrái tim mở ôm những điều vô giáGạt bụi trần bao dối trá, trái ngang.

Mở vòng tay rước tình cảm ngọc vàngRũ một tiếng bên đường cùng oán hậnBuông tất cả để tâm ngời vô tậnHướng mặt trời thở tiếng giận thương yêu.

Đời bể dâu ngược lối vốn rất nhiềuĐạo hiền đức dạy những điều ngay thẳngHồn nhẹ nhõm để tâm luôn cố gắngBuông chữ đời để không nặng chữ tâm.

9. Phước Thiện – Ngạo Thiên

Đời người ngắn ngủi không dàiSống sao có ích, đêm ngày không lo.Áo cơm vật chất dày vòMột vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người.

Tham lam keo kiệt sinh thờiLàm sao đến được, cõi trời mai sau.Đam mê danh lợi sang giàuTạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân.

Mai này nhắm mắt lìa trầnHồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra.Thấy rồi lòng mới xót xaNhận ra đã muộn, án tra ngục hình.

Làm thiện được phước theo mìnhKiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu.Hồng Ân Tam Bảo bao laPháp quang soi chiếu, thân ta an lành.

Nhân lành quả ngọt đầu cànhLàm thiện được phước, trời xanh thương tình.

Phước Thiện - Ngạo Thiên

10. Răn Mình – Trần Lực

Luân trầm há phải tại mùa sinh?Sướng khổ tùy duyên lỗi tại mìnhNếu đã bần thanh nào sợ nhục?Còn hơn vượng phú để cầu vinhVì gieo nghiệt khẩu đành quên nghĩaBởi rắc tà tâm phải phụ tìnhNhắn gửi đôi điều âu cũng đạoSen đài hướng Phật niệm cầu kinh.

11. Hư Không Vô Ngã

Quán thân bất tịnhQuán tâm vô thườngQuán pháp vô ngãTrí tuệ bát nhãGiải thoát chúng sinhCứu khổ vô minhCứu nhân độ thếLòng trần dâu bểBiển khổ không bờTrôi nổi mê mờChấp bám khổ đauĐi mãi nơi đâu?Quay về bến giác.Con đường giải thoátThanh, tĩnh, tịch, khôngBuông xả trong lòngLà bờ hạnh phúc.

12. Thơ Đạo Phật

Sống không giận không hờn không oán tráchSống mỉm cười với thử thách chông gaiSống vươn lên cho kịp ánh ban maiSống chan hòa với những người chung sống…

Sống là động nhưng lòng luôn bất độngSống là thương nhưng lòng chẳng vấn vươngSống hiên ngang danh lợi xem thườngTâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

13. Vô Ngã – Bùi Thế Uyên

Hoàng hôn bóng ngả giăng ngangChiều tàn liễu ru lá vàng về đâuVô thường gạt bỏ u sầuĐương đời trăm ngã muôn màu cõi tiên.

Sân hận một cõi du miênNợ duyên để lại luân phiên đoạ đầyTrần gian khổ ài bao ngàyVô lượng vô ngã mới hay di đà.

Sắc không, không sắc với taBụi trần rũ sạch xoá nhoà chuân chuyệnNắng vàng phai nhạt lương duyênTơ tình trả lai trần tiên kiếp này.

Niệm Phật, vô ngã đêm ngàySân si, thù hận buồn này sẽ quaMột lòng tu đạo tâm taPhật trong phật pháp cho ta nhẹ nhàng…

Vô Ngã - Bùi Thế Uyên

14. Cầu An

Con lạy Đức Phật từ biTrên cao người có thấy gì nhân gianThấy chăng những nỗi cơ hànThấy chăng những nỗi gian nan cõi trần.

Đời là bể khổ trầm luânĐời là vực thẳm muôn phần xót xaRừng vàng biển bạc của taChúng sinh tàn phá thật là cam go.

Đời còn lắm chuyện nhỏ toSân si tham ngãi chẳng lo giữ vàngĐời còn bao trẻ lang thangKhông nơi nương tựa ai mang bây giờ.

Đời còn lắm chuyện bất ngờĐuổi cha đánh mẹ tôn thờ hư khôngTrên cao cửa Phật có trôngNhồi da nấu thịt có không tình người.

Còn bao nhiêu chuyện mười mươiThế gian còn có những người vong ânCúi lạy Đức Phật Quan âmTừ bi hỉ xả khai tâm con người.

Cho chúng sinh nở nụ cườiBác từ bác ái cuộc đời nở hoaĐể cho ngày lại tháng quaTrần gian tươi đẹp kết hoa Niết Bàn.

Để đời không tiếng oán thanChúng sinh hỉ hả hân hoan với đờiTrần gian tươi đẹp nơi nơiTây phương cực lạc rạng ngời niềm vui.

15. Nhân Quả – Khuyết Danh

Gieo tham lam, hái khổ đau,Gieo lòng sân hận, hái sầu bi ai.Trồng cây gai, chạm phải gai,Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen.Gieo nhân lành, hái quả ngon,Gieo thánh thiện, được quả tròn từ bi.Gieo u mê, hái quả si,Luật trời không thể biến suy lẽ đời.Gieo nhân thánh, được lên trời,Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời tòa sen.

II. Những bài thơ Phật giáo về chân lý cuộc đời

Với những thông điệp sâu sắc chạm đến trái tim bạn đọc, thơ Phật giáo về chân lý cuộc đời luôn là chủ đề thơ được nhiều người ưa thích. Nội dung thơ ngắn gọn, cô đọng nhưng ẩn chứa trong đó bao điều tốt đẹp mà chúng ta nhiều lần bỏ qua, đánh mất đi nhiều thứ thậm chí là cơ hội để hoàn thiện bản thân.

Những bài thơ Phật giáo về chân lý cuộc đời

1. Từ Bỏ – Tường Vân

Từ bỏ thói quen hay vội vàngNói làm hấp tấp thiếu đoan trangThiếu suy xét kỹ không từ tốnHối hận ăn năn cũng muộn màng.

Từ bỏ thói quen hay đắm saySay ăn say ngủ thêm say tàiSay tình say rượu say danh vọngSay quá khổ đau suốt tháng ngày.

Từ bỏ thói quen hay dối gianLàm người chân thật sống đàng hoàngDù ai giả dối mình đừng giảNghiệp báo không sai rất rõ ràng.

Từ bỏ thói quen hay giận hờnNói lời trách móc phân thua hơnChiến tranh miệng lưỡi rất nguy hiểmPhải biết thuận hòa sống chánh chơn.

Từ bỏ thói quen hay thở thanChuyện gì không đáng cũng than vanLàm cho mệt mỏi người nghe thấyChấp nhận là xong mọi việc an.

Từ bỏ thói quen hay tự caoCuộc đời lên xuống sóng ba đàoVô thường thay đổi đâu yên mãiKhiêm hạ hòa đồng sống với nhau.

Từ bỏ thói quen hay tự tiBuồn phiền mặc cảm thêm sầu biTự tin làm lại những điều tốtĐừng mãi đeo mang một thứ gì.

2. Luân Hồi Vay Trả

Ai sinh ra cũng một lần phải chết,Chết đi rồi có hết được đâuSự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.

Đi vào đời với hai bàn tay trắngLúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.Khi sống tham nhặt cho đầy,Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.

Kiếp luân hồi có sinh có diệtĐời vô thường giả tạm hư khôngNgũ uẩn: “Sắc bất dị không”An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệpĐể tát sinh tạo kiếp luân hồi,Bà Ta là cõi tạm thôiPhước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.

Luân Hồi Vay Trả

3. Sống Với Chết – Trần Nhuận Minh

Sống ao ước muốn mong mọi thứChết một đồng một chữ không theoThế gian cái sướng, cái nghèoCái danh, cái lợi là điều mộng mơ.

Sống được những phút giây thoải máiKiếp con người được lãi thế thôiBao nhiêu những phút vui cườiẤy là phần thưởng mà trời ban cho.

Sống với những buồn lo ngày thángSống nhọc nhằn với sáng hôm maiNhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơiThật là cuộc sống phí hoài biết bao.

Cái chết kia, ai nào đã thoátSố mệnh, trời định đoạt, ai hayĐược vui, hãy biết hôm nayVì đời những cái rủi, may bất thường.

Phúc với họa, đôi đường ai biếtTạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầuChẳng nên mong quá sang giàuTháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi.

Cho mệt xác để rồi cũng chếtLãi trên đời là biết sống vuiNghèo mà lòng dạ thảnh thơiCòn hơn giàu có suốt đời lo toan.

Chỉ tại bởi lòng tham ra cảThành cuộc đời vất vả quanh nămÓc đầu suy nghĩ chăm chămĐôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười.

Sao không nghĩ kiếp người là mấyGương thế gian trông thấy rõ ràngSống thời tích trữ bạc, vàngSống thời tay trắng không mang được gì.

Còn được sống, tiêu đi là lãiChết thiệt thòi, vừa dại, vừa nguBản thân chỉ biết có thuChi ra lại sợ không bù được ngay.

Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọaMiệng có thèm cũng chẳng dám ănLòng còn đo đắn băn khoănNhững cân nhắc chán lại dằn xuống thôi.

Sao chả biết con người là quýSống coi tiền như vị thần linhĐể tiền sai khiến được mìnhThật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười.

Trong vạn vật con người là quýCủa làm ra còn mất như chơiChỉ duy có một con ngườiTan ra là hết muôn đời còn đâu?

4. Bản Ngã Dục Vọng

Chúng sinh đắm đuối si mê,Sống trong ảo vọng háo danh muộn phiền.Ganh đua giành dật đồng tiền,Tham lam sắc dục đảo điên mê mờ.Biển khô mà không thấy bờ,Trôi lăn muôn kiếp trông vô ngàn đời.Vô minh, vọng tưởng xa vời,Cái thân giả tạo một thời khổ đau.Tham sân si muôn kiếp sầu,Bến bờ giác ngộ hay mau quay về.Xa lìa biển khổ, sông mê,Con đường hạnh phúc tìm về thiên tai.

5. Miền Vô Ngã – Nguyễn Nguyệt Anh

Ta nhẹ lòng đi trong miền sỏi đáMùi hương sen lan tỏa khắp càn khônDĩ hòa vang giữa chánh niệm mõ dồnNghe từ bi đẹp ngôn “chân thiện mỹ”.

Luật luân hồi chẳng bao giờ thi vịCõi sắc không đạo lý thật công bìnhTa và người cũng qua cửa tử sinhNợ tiền duyên nghĩa tình đời vay trả.

Kẻ gian tham rơi xuống vùng đại ngãTình mưu mô xảo trá dạ sói langGây đau thương cho những tấm lòng vàngChịu cay đắng lệ tràn đầy thống khổ.

Ta mải mê ngắm nhìn hoa đá trổVà hiểu rằng bến đỗ của nhục vinhNgười kiên trung tự đứng thẳng thân mìnhSống thanh tao lộ trình duyên, nghiệp, quả.

Miền Vô Ngã - Nguyễn Nguyệt Anh

6. Nhân Quả – Bách Tùng Vũ

Này chúng sinh sống trên dương thếAi trầm luân dâu bể khổ đauVội vàng chuyển nghiệp cho mauĐừng gieo duyên ác để sau khổ sầu.

Ai đang sống cơ cầu khốn khóHay giàu sang vận đỏ đến tayĐều do nghiệp chướng trả vayNên chăng số kiếp cho hay tại mình.

Ai từng mang chữ tình bi lụyHay ai đang mụ mị cuồng siNhững ai chịu cảnh chia lyĐều do vay trả những gì của ta.

Ai đã từng gian tà hiểm ácAi hại người, xuyên tạc, dối gian…Đời sau nặng nghiệp mình mangTrầm luân bể khổ trăm đàng chơi vơi…

Phàm những kẻ nói lời thô lỗKhiến cho người đau khổ tâm canNgày sau nghiệp chướng mình mangĐọa đày thân xác hàm oan những điều.

Ai đã từng gieo nhiều bội phảnAi qua cầu rút ván trả ơnĐời sau chịu cảnh căm hờnNgười lừa kẻ dối nhiều hơn trăm đường.

Ai bất hiếu chẳng nhường Cha MẹAi hơn thua nặng nhẹ anh emĐời sau con cháu mình xemHỗn hào nghịch tử chúng đem trả mình.

Ai đánh đập sát sinh tội lỗiĐàng Diêm Vương chịu nỗi rút xươngAi gieo chinh chiến máu vươngĐời sau chịu cảnh đau thương mọi đằng…

Cuộc đời vốn công bằng tất cảBởi theo đường nhân quả luận suyĐời cho nghèo khó sầu biCũng vì kiếp trước ta đi sai đường.

Ai sống ác có lường nhân quả?Ai tham lam cũng ngã về không…Hồn lành chí thiện tâm trong…Dù cho nghèo khó thong dong giữa đời…

7. An Lạc – Ngạo Thiên

Yêu thương giúp đỡ mọi ngườiLương tâm thánh thiện, miệng cười dễ thương.Hoạn tai hoạn kiếp tránh đườngTự thân an lạc, tai ương xa rời.

Sinh thời làm thiện hết đờiTạo nhiều công đức, phật trời thương cho.Mai này thân xác thành troHồn về cực lạc, chẳng lo muộn phiền.

Thả hồn dạo bước cõi tiênĐâu còn chi nữa, ưu phiền thế gian

8. Tự Sự – Nguyễn Quang Vũ

Dù đục dù trong, con sông vẫn chảyDù cao dù thấp, cây lá vẫn xanhDù người phàm tục hay kẻ tu hànhVẫn phải sống từ những điều rất nhỏ

Ta hay chê rằng cuộc đời méo móSao ta không tròn ngay tự trong tâmĐất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầmNhững chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng

Nếu tất cả đường đời đều trơn lángChắc gì ta đã nhận ra taAi trong đời cũng có thể tiến xaNếu có khả năng tự mình đứng dậy

Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậyKhông chỉ dành cho một riêng ai!

Tự Sự - Nguyễn Quang Vũ

9. Dòng Đời – Đinh Văn Nhã

Dòng đời lúc nổi lúc chìmLúc phiêu dạt, lúc có mình không taLúc đời ngoạn mục thăng hoaLúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gầnLúc thắng, lúc bại, khổ thân!Lại có lúc sang đúng chiều chiều saiNgày mai lại đúng

Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờLại có lúc không biết sống đến maiMà dành củ khoai đến mốtKhi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơNhư âm dương nghịch cảnh đợi chờ

Cho nên muốn trọn kiếp ngườiPhải tu thân tích đức, phải nuôi chí bềnKhổ công rèn luyện mới nênDòng đời hết đục trong liền mênh mông.Trôi vào bất tận biển ĐôngDòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!

III. Những bài thơ Phật giáo về vô thường

Những bài thơ Phật giáo về vô thường răn dạy chúng ta cách sống biết buông đỏ đúng lúc để có một cuộc sống thanh tịnh bởi lẽ cõi đời là vô thường, không có gì là mãi mãi. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!

Những bài thơ Phật giáo về vô thường

1. Vô Thường – Bách Tùng Vũ

Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệKiếp luân hồi mặc kệ chúng sinhBao hương linh thác khóc đòi vềHồn não nề nhớ nhà da diết.

Dẫu đã biết Vô thường là thếChẳng có ai không thể ra điVẫn sầu bi trăm ngàn ai oánTiếc trần gian một thuở đam mê.

Ai rồi cũng sẽ về thiên cổDù giàu sang hay khổ một đờiNước mắt rơi khi hồn lìa xácChỉ còn là cát bụi hư vô.

Dù chết oan hay mồ vô chủSẽ luân hồi khi ngủ đã saySông Vong Xuyên chờ ngày trên bếnCầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.

Hỏi trần gian có ai sống mãiAi chắc mình không trải tử sinhBao vong linh xa lìa cõi thếCó trở về thân xác nguyên trinh?

Ai rồi cũng tử, sinh phải nhậnDẫu sang giàu hay phận vất vơTrăm đường tơ trở về một cõiVô Thường rồi…thoát khỏi… Sầu bi.

2. Hạt Bụi Vô Thường – Toàn Tâm Hòa

Ngồi nghe hạt bụi vô thườngChạm nhau trên những nẻo đường… lao xaohạt nào lỡ vướng ta đauhạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?mà sao ngồi đó trầm tư một mìnhvui buồn giữa cuộc nhân sinhcố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênhthời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cườita như đứa trẻ biếng lườiđang hồi mơ lại một thời đã xa!

giữ ta… mãi mãi là tabước đi trên cuộc trầm kha chân tìnhtrần gian hữu sắc, hữu hìnhchỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!

3. Vô Thường – Nguyễn Hưng

Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứCõi nhân gian vốn dĩ rất vô thườngThì thân này đã mang phận lữ thứCó sá gì dấn bước chốn phong sương.

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụiSướng hay khổ cũng có khác gì đâuDẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núiThì mai đây vẫn một nấm đất bầu.

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạmThác là về nơi cội kiếp lai sinhHãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡCớ làm sao phải tự khổ chính mình.

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gióSắc là không ta ngạo với đất trờiBao sân si một thoáng giây vứt bỏDù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đếSẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thườngĐêm vừa tàn phố trở mình thức giấcBình minh về nắng toả giữa ngàn hương.

Vô Thường - Nguyễn Hưng

4. Đời Vốn Vô Thường – Tùng Trần

Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậyCứ xuôi dần theo dòng chảy thời gianNgười cơ hàn hay là kẻ giàu sangKhi chết đi vẫn hai bàn tay trắng.

Được ấm no đã là điều may mắnHãy giữ gìn đời bình lặng sóng yênCó những điều để tạo hoá tự nhiênĐừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy.

Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩyRồi tự mình xô đẩy dưới vực sâuNếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầuThì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội.

Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗiNhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thânDẫu vật chất thì ai sống cũng cầnNhưng đừng để chữ tình thân rạn nức.

Chuyện tử sanh mãi luôn là định luậtĐời vô thường sự thật chẳng thể thayLà con người thì ai cũng như aiĐến cuối cùng cũng phải về cát bụi.

5. Thế gian vô thường – Ngạo Thiên

Cuộc đời như áng mây trôiNgàn năm nhân thế đắng môi lệ sầuĐời người sống được bao lâuTrăm năm rủ bóng huyệt sâu đợi chờ.

Đời người như giấc ngủ mơBiệt ly không hẹn không chờ đợi aiSắc kia thắm đẹp cũng phaiCó ai giữ mãi tiền tài bền lâu.

Đời người đi mãi về đâuVô thường chi phối âu sầu thế gianCuộc đời có hợp có tanHỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm.

Quay về sống với chân tâmHãy như sen trắng giữa đầm ngát hươngCon người sống để yêu thươngMĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.

6. Vô Thường – Phú Sĩ

Vô thường một cõi hư khôngTrầm luân một thuở bụi hồng nhân gianNguyện lòng thanh khiết mây ngànThảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình.

Dãi dầu một kiếp ba sinhNẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầuTình đời nợ trả cho nhauĐời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền.

Bốn mùa trời đất luân phiênChòng chành sóng nước lạc miền yêu thươngNhân sinh lắm nỗi đoạn trườngĐìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây.

Trời chiều bóng ngả về tâyTim côi gồng gánh đắng cay trăm bềLợi danh một thuở đê mêNghĩa tình một thuở não nề người ơi!

Vô thường một cõi chơi vơiKẻ mong ra khỏi người chơi bước vàoCuộc đời còn lắm lao đaoHãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.

Vô Thường - Phú Sĩ

7. Hành Trang Vô Thường – Ngạo Thiên

Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơĐến khi nhìn lại, một đời phù vânTrần gian nơi chốn nợ nầnNợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vaySanh ra tay trắng bàn tayĐến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dờiNgỡ rằng đời giống trò chơiThắng thua thành bại, một thời đã quaBỗng nhiên ta gặp lại taChỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gianĐời người hết hợp lại tanLợi danh quyền tước, hành trang vô thườngCuộc đời đừng mãi vấn vươngTrả về cho đất, đoạn trường bi ai.

Nếu đã là quá khứHãy tha thứ cho nhauTất cả những niềm đauHãy cho vào quên lãng.

Niềm đau thời dĩ vãngLà vật cản đường đờiCuộc đời muốn thảnh thơiHãy xa rời quá khứ.

Cuộc đời là phép thửTa phải tự đi quaKhông ai thay ta cảThành bại ở nơi ta.

Hãy học cách vị thaĐau khổ sẽ rời xaYêu thương lấy tất cảHạnh phúc sẽ nở hoa.

Trên đây là 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất được ThuThuatPhanMem sưu tầm và tổng hợp lại. Đây là những bài thơ chứa đựng những bài học quý giá trong cuộc sống từ đó giúp cho tâm hồn của mỗi chúng ta trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bạn thấy bài viết 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất có đáp ướng đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất bên dưới để vietabinhdinh.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: vietabinhdinh.edu.vn

Nhớ để nguồn bài viết này: 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất của website vietabinhdinh.edu.vn

Chuyên mục: Hình Ảnh Đẹp

Xem thêm chi tiết về 99+ Bài thơ về Phật giáo hay nhất
Xem thêm bài viết hay:  Stt Hay Về Mùa Thu Lãng Mạn, Hài Hước, Ý Nghĩa Nhất Quả Đất

Viết một bình luận