Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn

Câu hỏi: Chế Lan Viên từng viết:

“Nơi chúng tôi đã dẫn đến một kỳ nghỉ

Khi tôi đi, trái đất biến thành tinh thần! ”

(Tiếng hát con tàu – Chế Lan Viên).

Suy nghĩ của em về vấn đề này được rút ra từ đoạn thơ trên.

Trả lời:

Bài ca con tàu là một điểm mốc thể hiện hành trình “từ thung lũng sầu ra cánh đồng vui” của nhà thơ Chế Lan Viên. Ra đời trong những năm cả vùng đang nô nức xây dựng cuộc sống mới, bài thơ thể hiện khát vọng của người nghệ sĩ muốn hòa nhập thơ ca, nghệ thuật, cảm xúc với cuộc sống rộng lớn, hối hả ở Việt Nam. thứ đó. Ca dao là một trong những thành công tiêu biểu của phong cách thơ Chế Lan Viên: phong cách triết luận-cảm xúc.

Thơ Chế Lan Viên rất khái quát và giàu chất triết lí. Nhưng triết lý mà không khô khan. Bởi đó cũng là những ý thơ được cất lên từ cảm xúc lắng nghe tiếng lòng của chính mình qua trải nghiệm sống để rút ra quy luật chung của lòng người. Bằng trí tuệ sắc sảo, tương phản Bằng trái tim nhạy cảm, Chế Lan Viên còn phát hiện ra một quy luật sâu xa mà thú vị.

“Nơi chúng tôi đã dẫn đến một kỳ nghỉ

Khi chúng ta tiếp quản vùng đất linh hồn! “

Hai câu thơ theo cấu trúc song đối thể hiện vẻ đẹp trí tuệ. Đó là một đặc điểm trong thơ Chế Lan Viên: Ta ở bao nhiêu năm rồi ta đi. Hai hoàn cảnh, hai cuộc đời đã thay đổi. Thời gian và không gian, ở và đi, quá khứ và hiện tại không hề thay đổi, mà trái lại, “đất đã thành hồn”, “cư trú” trước đây, nay biến đổi lạ lùng: “Khi ta lấy đất, lấy hồn”. “. Những kẻ vô tâm, vô lương tâm, “đi” là hết: “ở đâu” chỉ là dửng dưng, nếu ta sống hết mình, sống đẹp với “nơi xứ lạ quê người” thì khi xa rồi lòng ta sẽ se lại. mang theo bao kỉ niệm buồn vui.

Xem thêm bài viết hay:  Cây hấp thụ lưu huỳnh ở dạng

Câu này là lời đúc kết về một quy luật của con người, một điều kỳ diệu của tâm hồn. Trong đời ai mà chưa từng sống qua những vùng đất, những miền quê, nhất là những người cán bộ kháng chiến. Những năm chúng tôi sống với những vùng đất ấy là cả cuộc đời của chúng tôi. Những nhịp điệu của cuộc sống được đan xen với nhau. Vâng, đời người là gì nếu không phải là một vòng quay “ở” và “đi”. Câu chuyện “vào” và “đi” của con người ẩn chứa trong nó một sự thay đổi thầm lặng mà chính chúng ta cũng không hề hay biết. Khi chúng ta ở trong, nghĩa là khi chúng ta đang sống trong hiện tại, hiện tại dường như không cho chúng ta thấy cảm xúc thật của mình. Thậm chí chúng ta còn nghĩ rằng mảnh đất mình đang sống cũng giống như bao mảnh đất khác chỉ là một nơi để ở. Cho đến khi, vì một lý do nào đó, chúng tôi phải rời xa mảnh đất ấy, cuộc sống nơi đây bỗng trở thành dĩ vãng, mảnh đất đã từng níu giữ chúng tôi. Soi vào lòng, tôi chợt nhận ra: Tôi đã gắn bó với mảnh đất ấy từ lúc nào không biết. Những cảm xúc đang âm thầm hình thành, âm thầm dành cho mảnh đất đã hóa thân vào tâm hồn. Hóa ra, ngày ta ra đi, mảnh đất đã từng che chở, nuôi nấng ta vẫn dõi theo từng bước ta đi, vẫn thầm nhắc ta quay về, nhưng cũng có nhiều lúc ta vô tâm như thế. Tuy nhiên, thực tế là mảnh đất đó đã gắn bó máu thịt với tôi. Đất đã trở nên có hồn, nghĩa là đất có linh hồn của người xưa trong đó. Nhưng quan trọng hơn, mảnh đất ấy đã hóa thành tâm hồn của chính chúng tôi. Mảnh đất nơi tôi từng sống đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Chúng tôi không thể hình dung hết được cuộc sống của mình nếu không có những năm tháng sinh sống trên mảnh đất ấy. Những kỷ niệm với mảnh đất ấy là một phần cuộc sống, là hành trang tinh thần không thể thiếu đối với chúng tôi.

Xem thêm bài viết hay:  Trắc nghiệm tình huống GDCD 12 Bài 2 có đáp án: Thực hiện pháp luật ( tiếp theo)

Bài thơ là tiếng nói tri ân cuộc đời, tự hào về lối sống thủy chung. Tây Bắc – mảnh đất linh thiêng, anh hùng đã mang đến cho nhà thơ và bao người lính một tình yêu sâu nặng. Thế nên, đất này, người nọ, “không thương trong lòng” cũng là điều dễ hiểu? Chỉ có trải nghiệm, ta mới hiểu sâu sắc lẽ sống, yêu đời, mới cảm nhận được điều kì diệu mơ hồ tồn tại trong sâu thẳm lòng người: “Khi ta đi, đất đã hóa hồn”. Sự biến đổi kì diệu đó là “bằng chứng” cho sức mạnh của tình yêu cuộc sống và con người: Tình yêu làm nên xứ lạ quê hương. Như vậy, chính tình yêu ấy là chất keo làm nên sự biến đổi diệu kỳ, biến “xứ lạ” thành “quê hương”. Nhưng tình yêu không chỉ giới hạn trong tình cảm lứa đôi mà nó còn thể hiện tình cảm với con người, với đất nước.

Hai dòng này là một trong những dòng hay nhất trong đời thơ Chế Lan Viên, nơi những cảm xúc sâu lắng được nâng đỡ bởi những suy tư sắc bén, cuối cùng kết tinh thành những câu thơ. vừa đẹp vừa đầy triết lý. Nghĩa là, thành công này rất tiêu biểu cho một phong cách thơ Chế Lan Viên: triết luận – tình cảm.

Đăng bởi: Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội

Chuyên mục: Ngữ văn lớp 12 , Ngữ văn 12

Bạn xem bài Khi ta ở chỉ là nơi ở . Khi chúng ta đi chuyển hóa linh hồn có giải quyết được vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy bình luận thêm về nó. Nơi chúng tôi ở lại mà dẫn một ở lại. Khi tôi đi đến đất, tâm hồn tôi quay lại bên dưới để https://vietabinhdinh.edu.vn/ chỉnh sửa & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website của trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội

Xem thêm bài viết hay:  Mệnh đề quan hệ (RELATIVE CLAUSES)

#Khi #ở #chỉ #là #nơi #đất #ở #Khi #đi #đất #đã #quay đầu #linh hồn #

Nhớ để nguồn bài viết này: Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn của website vietabinhdinh.edu.vn

Chuyên mục: Giáo dục

Xem thêm chi tiết về Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn

Viết một bình luận